Bước trải nghiệm tự thân

Đã bao giờ trong 10 ngày liên tục bạn không mở lời một câu.

Đã bao giờ trong 10 ngày liên tục bạn không xúc chạm tới một ai.

Đã bao giờ bạn dành 10 giờ đồng hồ trong một ngày và liên tục 10 ngày chỉ để ngồi thiền nhằm quán chiếu thân tâm.

Đã bao giờ trong 10 ngày liên tục bạn dành riêng cho bạn, chỉ riêng bản thân mình thôi. Không điện thoại, không công việc, không gia đình, không chồng (vợ), không con cái, không bạn bè…

Đã bao giờ trước bữa ăn bạn thành tâm nghĩ về công đức của những ai đã nấu ra cho bạn bữa cơm ngon và bổ dưỡng. “Thức ăn này từ đâu mà có. Phải chăng vì người mến đạo lành….” Bài kệ tuy giản đơn nhưng ẩn ý bao giáo pháp bên trong.

Đã bao giờ bạn ăn cơm trong một trai đường với hơn 100 người nhưng không một tiếng nói chuyện thầm thì, chỉ nghe đâu tiếng muỗng, đũa va chạm vào thành bát cơm.

Đã bao giờ bạn có thời gian để từ từ tận hưởng cảnh đẹp của hoa lá, chim chóc quanh nhà. Bình tâm để cảm nhận hơi ấm của ánh nắng sớm ban mai, thức tỉnh để nhận biết được những chiếc lá sen dưới ao nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió một cách nhịp nhàng, khoan thai, thích thú với sự đùa giỡn của những chú chim rừng trên bụi tre xanh mơn mỡn.

Đã bao giờ trong cơn mộng mị bạn bật dậy khóc nấc lên như một đứa trẻ bị oan ức.

Đã bao giờ bạn vừa đi vừa cười, bạn mỉm cười mà không có một lý do nào để cười. Bạn cười đơn giản vì trong thời khắc đó bạn rất hoan hỷ.

Đã bao giờ bạn cảm thấy một phút trôi qua cũng như hằng thế kỉ. Những cơn đau buốt hoành hành, cái nắng nóng của buổi trưa hè, sự bức bách của thân tâm. Tất cả đều diễn ra trong tấm thân của bạn. Mong muốn được nghe tiếng kẻng cứ thôi thúc thôi thúc để bạn có thể chạy phóng ra ngoài. Nhưng mãi tiếng kẻng vẫn không vang lên. Nhưng cũng đã bao giờ bạn muốn níu kéo thời gian. Bạn mong cho thời gian ngừng trôi, cho thời khắc đó tồn tại vĩnh hằng. Một cái luôn bất biến là thời gian, nhưng bạn có thể trãi qua được hai trạng thái đối lập như thế. Cũng có thể bạn trãi qua hai trạng thái này trong cùng một ngày, buổi sáng bạn mòn mỏi chờ thời gian trôi, buổi chiều mong mỏi thời gian ngừng lại.

Đã bao giờ bạn háo hức chờ đợi đến giờ pháp thoại mỗi đêm. Niềm háo hức này như một đứa trẻ nôn nao ra – vào để chờ đón mẹ đi chợ về. Giờ pháp thoại hằng đêm như một chiếc bánh ngọt dỗ dành cho các thiền sinh sau một ngay tu tập mệt lã.

Khó thay được làm người

Khó thay nghe diệu pháp.”

Đã bao giờ con tim bạn rung động. Không phải như sự rung động của một người con trai trước sắc đẹp của một thiếu nữ. Sự rung động của tình thương, lòng biết ơn đến công ơn dưỡng dục của cha mẹ, đến sự hỗ trợ giúp đỡ của anh chị em, bạn bè, đến tất cả những ai dù hữu hình hay vô hình, dù quen hay không quen đang phải chịu khổ đau do tham ái. Một tình yêu thương vẹn tròn, không tì vết xuất phát từ tận con tim.

Đã bao giờ bạn có một khao khát, khao khát đến tột cùng rằng giọt nước mát từ bi trong bạn vẫn sẽ chảy mãi. Cho sự yêu thương của bạn được lan tỏa. Để bằng sự từ bì, tâm yêu thương này bạn có thể cảm hóa được người thân quanh bạn, những ai đang lạc lối có được cái thiện căn quay về chánh pháp.

Tôi đã có duyên lành để trãi nghiệm những cái “Đã bao giờ…” ấy tại khóa tu thiền Vipassana 10 ngày được tổ chức tại chùa Hồng Trung Sơn. Có thể khả năng viết lách tôi không tốt nên ngôn từ không toát lên được hết những cảm xúc tuyệt vời tôi có được nơi đây, sau 10 ngày tu tập. Quả thật khóa tu thật tuyệt vời. Khóa tu thiền này như là một lớp học để giảng dạy cho chúng ta một nghệ thuật sống, làm sao để sống tốt hơn, làm sao để đối mặt với những khó khăn một cách bình thản, làm sao để kiểm soát được cơn giận dữ….Nghe có vẻ vi diệu như thế nhưng để đạt được là cả một quá trình nổ lực, cố gắng, kiên trì thực hành. Hãy biến thiền định như những bữa cơm hằng ngày không thể thiếu cho tâm.

Có một vị thiền sinh đã chia sẽ chân thành  trong buổi chia sẽ thế này: Hồng Trung Sơn như một chốn thiên đường ở hạ thế. Nơi mà hương hoa sen theo làn gió tỏa khắp không trung, nơi mà được bao phủ bởi màu xanh của lá rừng, nơi mà không gian tĩnh mịch, yên tĩnh đến lạ thường và quan trong hơn cả là nơi mà mọi người đối xử với nhau chỉ bằng tình yêu thương không vụ lợi. Và tôi cũng cảm thấy như vậy.

Dù tuổi đời tôi còn khá trẻ, cho dù chưa thấm được bao nhiêu nổi khổ của cuộc sống, cho dù tu tập chưa được viên mãn nhưng tôi vẫn rất vui, vẫn rất tự hào. Tự hào vì tôi đã hoàn thành khóa tu, tự hào vì mình đã cỗ gắng, kiên trì trong từng thời khóa thiền định, tự hào vì mình đã giữ giới nghiêm túc trong suốt khóa thiền. Và hơn cả, điều làm tôi vui sướng không tả được đó chính là được gặp và được nghe những lời giáo pháp của sư cô Hằng Liên. Qua những câu chuyện sư cô kể, tôi cảm thấy được một tấm lòng từ bi bao la của cô. Sư cô chỉ nguyện làm một người lái đò đưa khách sang sông. Mang tất cả sức lực và tấm chân tình để hỗ trợ cho khách sang những khúc sông quanh co, hiểm nguy của tham ái.

Kể từ đây niềm tin về chánh pháp của tôi thêm vững chãi, niềm tin rằng ở đâu đó vẫn có những bậc chân tu, vẫn còn những người phụng sự hết sức mà không mong sự đáp đền. Niềm tin rằng tình yêu thương vẫn luôn tồn tại.

Thương lắm mảnh đất này. Thương lắm những vị hộ thiền nhỏ nhắn. Thương lắm tấm chân tình. Hẹn một ngày không xa, tôi sẽ quay lại nơi đây.

Hồng Trung SơnKhu vườn của chánh pháp – Nơi ươm mầm hạt giống từ bi – Nơi tình yêu thương được lan tỏa.

buoc-trai-nghiem-than

Một chiều mưa, ngày 7 tháng 7 năm 2015

Diệu Kiết