Những đôi mắt biết nói ở Vĩnh Châu – Sóc Trăng
Vâng, những đôi mắt của người mù ở Làng Vĩnh Châu – Sóc Trăng đã nói rất nhiều điều. Chẳng vì thế mà Thầy (Ni Sư trụ trì Hông Trung Sơn Tự – Nam Cát Tiên) đã đến đây hàng năm như một sự níu kéo chẳng đặng đừng, còn chúng tôi là những người theo chân người, thay đổi mỗi năm, lúc người này lúc người kia cùng 1 tấm lòng muốn đối thoại với hàng trăm đôi mắt ấy …
Tôi, lần đầu tháp tùng với Thầy đến Sóc Trăng, sau lần năm ngoái hụt chuyến đi này, một cảm giác xôn xao khó tả, trong hai ngày đi về, mà bao nhiêu hoạt động được trải nghiệm…
Thầy luôn năng động và không để phí hoài một giây phút nào mà không có ý nghĩa trong chuyến đi kết nối Đạo và Đời. Đây là cơ hội để cho những Thiền sinh, phật tử trẻ già có được những kinh nghiệm quý báu trong cuộc đời.
Ngày đầu tiên, đoàn xuôi về Cà Mau, chúng tôi đến một Doanh nghiệp tại thành phốCà Mau, vị Giám đốc công ty này đã tạo điều kiện cho nhân viên và Phật tử thân quen, được hơn 60 người đến để nghe chia sẻ và thực hành về sự lợi ích từ THIỀN. Từ đó, mỗi người có thể áp dụng cho từng hoàn cảnh cá nhân trong một thế giới kết nối và biến đổi không ngừng này trên thế giới nói chung và môi trường chung quanh ta nói riêng.
Ngày thứ hai, chúng tôi đến Tịnh Xá Ngọc Châu Như, một địa chỉ trong nhiều năm Thầy thường đến giảng pháp và uỷ lạo cho những gia đình có người không thể thấy được ánh sáng cho đến cuối cuộc đời.
Một tâm trạng khó tả, khi tận mắt chứng kiến không chỉ hàng trăm…. mà có thể là cả ngàn người chập chững trong bóng tối, ngồi im lắng nghe, hoặc – tôi cảm nhận- những đôi tai dỏng lên, dài ra để lắng nghe thay cho cặp mắt vô hồn ….
Đối với chúng tôi, những đôi mắt ấy đã thay lời muốn nói, cái cảm nhận ấy lại được truyền đến những bàn tay – khi chúng tôi trao quà đến tận tay- đa số các bàn tay đều run run hoặc khô cứng hoặc nhám xàm, hoặc có những bàn tay lạnh toát, đổ mồ hôi,… rồi luôn là mò mẫm, dò tìm… tìm vai người đứng trước, tìm chéo áo người đứng gần để nắm chặt … Chúng tôi không cầm được nước mắt nhìn cảnh bồng bế nhau đến đây, cả những em bé còn nhỏ cũng vô tư cười cười nói nói trong một không gian không màu không sắc của mình …
Và Thầy điềm tĩnh, gần gũi, chân tình, chỉ dẫn, giọng dịu dàng, từ bi… “chúng ta vẫn có thể tìm được sự an lạc cho mình, trong hoàn cảnh của mình……hãy tập thở trong bình an, trong từng giây phút an vui ….”
Thầy đã giúp chúng tôi tìm thấy niềm vui từ sự chia sẻ cho những cảnh đời bất hạnh, trong sự từ tốn, thân thiện, nhiệt huyết, và chan chứa lòng yêu thương. Chúng tôi may mắn được thực hành pháp, sau những khoá tu rèn luyện hạnh rãi tâm từ với sự thấu hiểu mổ xẻ thân tâm một cách triệt để.
Thiền sinh chúng tôi thật sự hoan hỷ với chuyến đi đầy ý nghĩa và tự nhủ những hoạt động này không chỉ một ngày một bữa, nên là những hoạt động thường xuyên, và cố gắng sáng tạo hơn, dày công hơn trong việc đi hành thiện đúng nơi, đúng người, và đúng cách để mang lại hiệu quả một cách sâu sắc.
Đó cũng là cách mà chúng tôi rèn luyện hạnh nguyện tu tập “từ bi và trí tuệ”, từ vị Thầy kính yêu của mình.
LM-QT