Vẻ đẹp người Khất Sĩ

“Thái tử xin ăn giữa đế đô,

Làm cho xấu hổ cả dòng vua”.

“Thưa ngài, dòng Phật từ bao kiếp,

Tăng sĩ trì bình giữ hạnh xưa.”

(Trích trong Tinh hoa bí yếu)

Tiếp nối truyền thống quý báu của mười phương ba đời Chư Phật, cùng với tâm nguyện lưu giữ hình ảnh khất sĩ cao đẹp, chư ni thiền viện mỗi năm đều tổ chức trì bình khất thực sau mùa mãn hạ an cư. Thời tiết vẫn chưa ngừng hẳn những cơn mưa ngâu cuối mùa, chư ni vẫn cứ du hành với những chiếc y vàng phất phới bay nhẹ trong gió hoà vào giọt mưa lất phất. Từng bước chân thảnh thơi – chánh niệm, tùy duyên thọ nhận sự sớt bát cúng dường của chư Phật tử hữu duyên, là biểu trưng cho sự thực hành xả bỏ dần bản ngã, thể hiện nét đẹp vô ngã, vị tha của những người sống một cuộc đời dâng hiến.

Những phẩm thực cúng dường vào bình bát tuy nhỏ bé, nhưng với tất cả tấm lòng thành kính của phật tử nơi núi rừng Nam Cát Tiên. Mối quan hệ giữa “người nhận – người dâng” – giữa “gieo duyên và kết nối thiện pháp” cứ như thế mà lan tỏa trong niềm vui Chánh Pháp.

Hết chặng đường hóa duyên, Ni đoàn trở về trú xứ, tiếp tục hành thiền, hồi hướng cầu nguyện cho tha nhân và chính mình được tăng trưởng hơn trên bước đường tu nhân học Phật. Hình ảnh du phương hoá duyên trong thời khắc được khép lại, nhưng đã lưu dấu trong lòng người con Phật với chí nguyện cao cả. Vẻ đẹp của người khất sĩ, vẻ đẹp của sự thảnh thơi, thoát tục, như ánh nắng ấm áp, như làn gió mát mang theo hơi thở cho muôn loài, cho nhân gian thắm ngời tịnh độ.

Một mùa hạ nữa lại trôi qua, nguyện cầu công đức thiện lành này xin hồi hướng đến Cửu huyền thất tổ, nguyện cho Phật Pháp trường tồn, nhơn thiên an lạc, âm siêu dương thới, Pháp giới chúng sanh, đồng thành Phật đạo!