Bước đi trên con đường sáng
Con bắt đầu biết đến thiền khá trễ. Cách đây 2 năm, có một vị khách người Hàn Quốc đến ở homestay của con, nói chuyện về thiền và có thiện ý chỉ dẫn. Lúc đó con đã nghĩ như tìm thấy người thầy của cuộc đời mình, sẽ giúp cho con hiểu rõ và trả lời được những câu hỏi mơ hồ như mình là ai, tại sao lại tồn tại? mình đang làm gì và sẽ đi đến đâu? Con thấy mình như một người lạc giữa biển khơi nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng dẫn lối. Trong thời gian ngắn, vị khách không chỉ con ngồi thiền, mà tập theo những phương cách để theo dõi dòng suy nghĩ của mình nhưng càng lúc con lại càng thấy kỳ lạ, mơ hồ và thiếu niềm tin. Giờ nhìn lại, con biết ơn vị khách ấy đã giúp con bước đầu biết về thiền, nhưng con thấy mọi thứ lúc đó đã bắt đầu bằng “tham, sân, si”, vì vị khách này truyền cho con sự ham cầu trí tuệ và những gì cao siêu. Ham cầu được trở thành một con người toàn diện, ham cầu được tìm thấy câu trả lời. Và cái “tham, sân, si” đó chỉ khiến con thêm lạc lối, mơ hồ. Rồi vị khách ấy rời đi, con lại càng mơ hồ hơn về cuộc sống, con đã đăng ký khóa Vipasana như được giới thiệu nhưng chưa đủ duyên. Sau đó con đã tìm đến Thiền Viện Trúc Lâm Đà Lạt.
Ở Thiền viện, ngồi thiền với quý sư con được bình an hơn. Con rất vui vì như lại tìm thấy được ánh sáng, khi được nghe Ôn Thích Thanh Từ giảng mỗi sáng lúc quét sân, hay qua những cuốn sách của Sư Ông. Một năm qua con thấy mình cũng đã có những thay đổi trong cách nhìn nhận cuộc sống xung quanh, nhìn nhận cái nhân quả hàng ngày từ những việc mình làm, và con thấy mình vững vàng hơn đôi chút, nhưng cũng không đủ mạnh mẽ đối mặt với những biến cố lớn. Những nhận biết thông qua sách vở hay năng lượng tích cực, bình an ở Thiền viện cũng không đủ giúp con thay đổi và cũng trôi vào quên lãng, và con biết mình vẫn là con người cũ với những tập tánh cũ. Đã hơn 1 năm nay con không còn động lực thôi thúc để tiếp tục lên Thiền viện và đọc sách về thiền. Những cái biết mơ hồ không giúp con có đủ niềm tin và động lực vượt qua chính mình để tiếp tục con đường này.
Thời gian qua con được nhiều may mắn, và cuộc sống thảnh thơi, con lại nghĩ đến khóa thiền Vipasana của Thiền viện Pháp Sơn. May mắn thay, lần này mọi duyên lành đã đủ để con bỏ lại mọi việc sau lưng mà thảnh thơi đi học thiền. Con đến với khóa tu 10 ngày với sự an lành và không mong cầu, dù hơi lo lắng như một thói quen khi đi xa. Nhờ sự dẫn dắt của Sư Thầy, con đã có được những trải nhiệm trọn vẹn trong 10 ngày đó. Trải nghiệm không sao diễn tả bằng lời, nhưng lại rõ ràng mồn một. Dù con chưa có khoảnh khắc nào chạm tới tâm mình, nhưng đã có một niềm tin vững chắc hơn bao giờ hết vào chính mình chứ không phải bất kỳ cái gì khác cao siêu mơ hồ nữa.
Mỗi ngày, khi đến chiều người con đã xìu xuống như sợi bún thiu. Đến khi được nghe pháp thoại, để hiểu những gì mình trải qua trong ngày hôm đó. Sự giảng giải cặn kẽ cùng nhiều câu chuyện minh họa đầy tiếng cười của Sư đã giúp con lại tỉnh táo, vực dậy tinh thần và có một niềm tin mạnh mẽ để tiếp tục. Con hiểu hơn về những trải nghiệm về thân và tâm của mình mỗi ngày. Con đã thực sự được bước đi trên con đường, chứ không còn như trước đây là chỉ lờ mờ nhìn thấy con đường nhưng lòng vẫn còn nhiều hoài nghi đầy mơ hồ. Trở về nhà, dù chưa có nhiều thay đổi, con đã cố gắng dành thời gian để ngồi thiền nhiều hơn trước, dù chưa được 2 tiếng, đã xếp chăn mền mỗi sáng khi thức dậy – việc mà trước đây con không bao giờ làm, và giữ căn phòng của mình gọn gàng hơn chút ít.
Khóa thiền 10 ngày vừa qua thực sự vượt ngoài mọi mong đợi của con, phá vỡ mọi hoài nghi, những mơ hồ mà con từng biết về thiền, để con được thực sự đặt những bước chân đầu tiên trên con đường sáng. Và con mong ai cũng có cơ hội giống như con, được bước đi trên con đường này, và mong cho bản thân con, dù đầu óc rất mau quên nhưng luôn nhớ phải kiên định và tiếp tục bước về phía trước. Con rất mong đến ngày lại được tham gia khóa tiếp theo và được Sư tiếp tục dìu dắt từng bước trên đạo lộ giải thoát.
Kính mong Quý Cô tại chùa luôn vui khỏe và an nhiên mỗi ngày.
Uyên Hoàng Thảo