Nơi ấy…tôi tìm lại chính mình
Cái duyên của tôi với Thiền là những phút ngắn ngủi sau giờ tập yoga, nhưng nó lại thoải mái và bình yên đến lạ mặc dù chỉ ngồi và thở. Và tôi bắt đầu tìm hiểu, biết được vô số công dụng của Thiền và tôi muốn phải thật sự trải nghiệm chứ không cam lòng chỉ biết qua lý thuyết suông.
Tôi còn nhớ rất rõ khóa Thiền đầu tiên được tham dự ở Hồng Trung Sơn là ngày 28/6 – 9/7/2018. Là người kinh doanh, công việc khá bận rộn nên tôi lại phân vân khi nhận được thông báo chấp thuận tham dự của ban tổ chức. Nhưng rồi tiếng lòng thôi thúc tôi phải đi – đi để hàm dưỡng, để rèn luyện, để trưởng thành.
Cảm nhận đầu tiên khi đặt chân đến Hồng Trung Sơn là sự tĩnh lặng làm cho người ta có cảm giác dễ chịu như chính khung cảnh nơi đây. Buổi chiều đầu tiên chúng tôi được sinh hoạt về các nội quy nghiêm ngặt của khóa Thiền. Tôi lại có thêm một phen đấu tranh tâm lý để quyết định có nên tham dự hay không? Với sự tò mò và quyết tâm nhất định phải trải nghiệm, cứ nghĩ có gì khó khăn đâu, thôi cứ thử một lần xem sao…
Ngày thứ nhất trôi qua trong sự nhẹ nhàng không khó khăn lắm, nhưng sang ngày thứ 2 rồi 3; cảm giác chán, khó chịu, mệt mỏi bao trùm. Tôi đã cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa lời pháp thoại ”Tâm con người như con khỉ cứ chuyền hết cành này đến cành khác”: hết chạy về quá khứ, lại vẽ ra viễn cảnh tương lai đủ các kiểu mà khi ở nhà tôi cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy.
Những ngày tiếp theo chúng tôi được hướng dẫn thiền ở mức độ sâu hơn, đến ngày thứ 5 trở đi thì hỡi ơi tôi mới cảm nhận được những nỗi buồn, nỗi đau thật sự bên trong nội tâm sâu lắng chứ không chỉ đơn giản nỗi đau của thân xác, nó cứ tuôn trào từng đợt, từng đợt … Những điều đã tha thứ cho người khác ngỡ đâu mình đã quên nay nó hiện ra rõ ràng trước mắt, hóa ra bấy lâu nay tôi chỉ dùng lý trí lừa dối mình nên tha và phải tha. Những câu nói vô tình hay những lỗi lầm mà tôi làm cho Mẹ buồn lại tái diễn trước mắt. Trước đây những điều đó tôi thấy quá bình thản thì bây giờ lại làm tôi đau như vậy, tôi dằn vặt chính mình đến nổi về đêm không thể nào ngủ được…
Sáng ngày thứ 7 khi đang tọa thiền, những khúc mắc trong lòng tôi như được phá tan! Tôi biết mình sai ở điểm nào và quyết tâm sửa đổi ra sao, tự dưng tôi như một con người mới hoàn toàn, cảm thấy yêu đời, yêu hết những cảnh vật xung quanh, đặt những bước chân thiền hành an nhiên thật sự. Những ngày qua vì lo chiến đấu với những cơn đau của thân, với những dằn xé của tâm mà tôi chẳng cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Hóa ra khi tâm nhẹ nhàng những khúc mắc được hóa giải, bạn sẽ dễ dàng cảm nhận được hạnh phúc rất mộc mạc giản đơn. Tôi bắt đầu quan sát cảnh vật nơi đây từng gốc cây, từng chậu hoa, từng ngọn cỏ hay tất cả những vật dụng đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đến lạ thường…
Và rồi những ngày sau việc ngồi Thiền với tôi là một niềm vui. Các bạn biết không? khi bạn có thể ngồi yên với cái tâm nhẹ nhàng, con người bạn như tỏa ra một nguồn năng lượng tràn đầy sức sống và hạnh phúc.
Buổi sáng ngày thứ 10 chúng tôi được học Thiền Từ Bi Quán, không chỉ riêng tôi mà rất nhiều người đã khóc, khóc vì những lời Sư Cô nói nó đúng từng lời, từng chữ, nó chạm vào trái tim, nó giúp khai mở từ tâm ở mỗi người. Tôi thầm kính trọng hay nói đúng hơn là khâm phục vị Sư Cô Trụ trì với dáng người nhỏ nhắn thế kia, sao Cô có thể tài giỏi như vậy chắc hẳn Cô phải có một nguồn năng lượng to lớn lắm Cô mới có thể đảm đương nổi mọi thứ.
Vậy là ngày hoàn mãn khóa Thiền cũng đến. Chia tay nơi đây trở về nhà, điều tôi làm đầu tiên là xin lỗi Mẹ mình bằng tất cả cái tâm chân thành và tình cảm. Mẹ tôi rất xúc động và từ đấy tôi luôn nhắc nhở bản thân mình phải thay đổi, thật sự thay đổi những tính khí chưa được tốt để hoàn thiện bản thân để có thể sống trọn vẹn trong yêu thương với người thân yêu của mình! Tôi sẽ còn bước đi trên còn đường Thiền tập lâu dài để từng ngày từng giờ hoàn thiện mình hơn, sống có trí tuệ hơn !
Các bạn hãy thử một lần trải nghiệm để nhìn lại chính mình, để hiểu rõ hơn về bản thân! Tôi chắc chắn đây sẽ là những trải nghiệm bạn không thể nào quên trong cuộc đời.
Trúc Linh