Cứ đi rồi sẽ tới

cu-di-se-toi

 

Thu đi để lại lá vàng
Người đi để lại ân tình có chăng?
Thiền là gì?
Đầu tiên trong bở ngỡ
Được cái gì?
Tham sân ai chả có
Rồi cũng đi…
Em! Tò mò, tự nguyện hay bị ép
Biết đến thiền qua giới thiệu hay chăng?
Bao thắc mắc rồi lòng cũng thúc giục
Đi và cứ đi…
Xe rước đi và thức ăn miễn phí…
Đến cổng Chùa thấy thật bình an
Chùa gì đây không rộn ràng hương khói
Không tấp nập lễ bái cầu kinh
Ấy thế mà…
Cảnh vật chốn bồng lai
Yên tĩnh cho tu Thiền Giới Định Tuệ
Thật lòng “ngồi thiền” chẳng dễ đâu
Nhắm mắt lại, đau âm ĩ bên trong
Rồi tá hỏa bộc phát ra bên ngoài
Thân dao động
Tâm bồn chồn bấn loạn
Chợt tỉnh thức, bao si mê dồn chứa
Ký ức tuổi thơ và quá khứ
Cùng ùa về trong khoảnh khắc
Lúc nực cười có lúc nước mắt rơi
Rồi có lúc tâm hồn vui nhẹ bẫng
Giải thoát chút tham sân tận đáy lòng
Hiểu biết hơn khi nghe bài pháp thoại
Tâm trong sáng khi “buông xả hoàn toàn”
Cứ quán chiếu toàn thân lên xuống
Để thân khỏe, rồi tâm sẽ binh an
Ôi làm sao nói hết nỗi lòng
Cảnh vật ư?
Con người ư?
Sao mà thân thiện thế
Từ cõi lòng chỉ biết “cảm ơn “
Không tự hứa bao giờ quay trở lại
Nhưng nếu tin, cứ đi rồi sẽ đến
Hồng Trung Sơn – nhà là nơi để về.
Xin cảm ơn tất cả!
Thật đáng yêu cuộc sống này,
Yêu thiền vipassana, tâm trí bừng nở hoa!!!

Đặng Thị Sương

 Khoá thiền Thanh niên 7/2016